Nhóc à!
“Giữa hàng nghìn lý do để em buông tay anh, từ bỏ một tình yêu, từ bỏ tất cả những nhớ thương, chờ đợi mòn mỏi vì xa cách, em vẫn cố tìm cho mình một điểm tựa tinh thần để tiếp tục “nắm lấy” bàn tay anh chặt hơn và không bao giờ muốn buông bỏ… Đó là sự ấm áp ngập tràn nơi con tim mà anh đã mang đến cho em dù mình xa cách giữa hai đầu của đất nước…”
Nhóc vẫn nói với anh như vậy đúng không nào?!
Tình yêu của mình đã bước qua gần trọn vẹn 5 mùa 8/3. 5 mùa 8/3, anh không thể cùng nhóc sánh bước bên nhau, đi hết một ngày ý nghĩa và đặc biệt. Không nói nhưng anh biết nhóc của anh buồn lắm!
Từ khi yêu anh, nhóc không thích và bỗng ghét những ngày lễ trong năm. Khi bạn bè được sánh bước cùng người yêu đi chơi, nhận những món quà tình yêu ý nghĩa thì nhóc của anh chỉ biết thui thủi một mình và ôm trọn cái điện thoại để nhắn tin cùng anh. 5 năm qua, anh đã cố gắng để bù đắp, để làm nhóc thấy ấm áp hơn, vui vẻ, hạnh phúc hơn trong những ngày lễ thiếu vắng anh bằng những món quà tình yêu bất ngờ gửi đến nhóc trong những ngày lễ. Thế nhưng, anh vẫn biết và hiểu rằng, ngần ấy cố gắng vẫn chưa đủ. Nhóc cần có anh ở bên chở che, vỗ về, yêu thương…
Anh là một người lính, mỗi năm chỉ có hơn chục ngày phép ngắn ngủi để về với gia đình và nhóc. Với những người lính biển, quanh năm xa nhà, xa đất liền, xa người yêu như anh, tình yêu thủy chung của một người con gái là món quà ý nghĩa và vô giá nhất. 5 năm trước, nhóc đã đến với anh như một định mệnh khi cô sinh viên nhỏ nhắn với bím tóc đuôi gà đã đến giao lưu với đơn vị anh trong một đêm văn nghệ.
Anh đã gặp nhóc và đem lòng yêu từ khi nào không hay. Những cánh thư, những dòng tin nhắn, những cuộc điện thoại mỗi ngày một nhiều lên qua thời gian. Ngày nhóc kết thúc chương trình giao lưu trở về Hà Nội, anh chỉ kịp gửi tặng nhóc san hô, món quà của biển và một phong thư bày tỏ tình cảm…
3 tháng sau, anh cắt phép về Hà Nội. Người đầu tiên anh tìm gặp ở Hà Nội là nhóc. Gặp lại anh, nhóc đã vô cùng bất ngờ. Anh quyết định dành tất cả thời gian nghỉ phép để đón đưa nhóc đến trường hằng ngày và cùng nhóc dạo bước trên những con đường đầy nắng và gió.
Ngày anh khoác ba lô trở lại đơn vị cũng là ngày nhóc gật đầu chấp nhận tình yêu của anh. Anh sung sướng như người chết đuối tìm được cọc. Cứ như thế, tình yêu của chúng ta đã đi qua gần trọn vẹn 5 mùa yêu.
Nhóc của anh giờ đã là một bác sĩ nhưng nhiều khi vẫn mít ướt khóc nhè khi những ngày lễ không có anh ở bên. Ngày 8/3 năm nay, anh lại không thể ở bên nhóc rồi. Yêu nhau từng ấy thời gian nhưng anh chưa một lần để nhóc có được cảm giác hạnh phúc khi có người yêu bên cạnh trong những ngày đặc biệt như thế này. Anh xin lỗi và mong nhóc hiểu anh hơn!
Nhóc yêu à! Nhóc đừng buồn khi không có anh ở bên! Nhóc cũng đừng so sánh và tủi thân khi anh không về được với nhóc! Yêu những người lính biển như anh là thiệt thòi và tủi thân lắm! Nhiệm vụ và khoảng cách địa lý luôn là thử thách lớn cho tình yêu đôi lứa. Anh muốn mình có thời gian để bù đắp tất cả những thiệt thòi cho nhóc trong 5 năm yêu anh trong sự xa cách. Thế nhưng, làm sao anh có thể rời vị trí chiến đấu, làm sao anh có thể buông bỏ nhiệm vụ mà Đảng và đơn vị đã giao phó.
Nếu anh yếu đuối vứt bỏ chắc chắn nhóc cũng không vui và giận anh đúng không nào? Bởi nhóc vẫn nói với anh, nhóc yêu anh vì anh là người lính của biển mang cái nắng gió, mặn mòi của biển cả. Nhóc yêu màu áo hải quân anh đang mặc, yêu công việc và ngưỡng mộ đức hy sinh của những người lính. Anh cảm động lắm! Anh biết mình đã tìm được hạnh phúc lớn nhất trong đời khi có được niềm tin và tình yêu của nhóc!
Ngày 8/3 năm nay, anh muốn gửi đến cô gái mà anh trân quý nhất một món quà đặc biệt. Hy vọng những dòng tâm sự tự đáy lòng này sẽ đến được với nhóc đúng ngày 8/3. Nhóc à! Em đừng buồn khi không có anh ở bên những ngày này nhé! Hãy luôn là điểm tựa tinh thần, là hậu phương vững chắc cho anh để anh hoàn thành nhiệm vụ với đơn vị em nhé! Hãy chờ anh em nhé!
Gửi người con gái tôi yêu!