Nhóm đồng hành mang ý tưởng vềt một phương pháp học mới giúp nâng cao khả năng nắm bắt vấn đề và tính sáng tạo của học sinh trên cơ sở diễn đạt lại kiến thức sách giáo khoa, các bài giảng bằng sơ đồ tư duy. Bản chất của sơ đồ tư duy là truyền đạt một nội dung bằng từ khóa và hình ảnh liên quan, sau đó số hóa bằng cách thuyết trình lại sơ đồ tư duy (phần mềm imindmap) với giọng nói tốt để chạy trên file flash.
Ngày đó trước khi đi tôi có đề cập tới anh Đức việc thương mại hóa bằng cách xuất bản các video, nội dung số lên google và kiềm tiền quảng cáo. Còn anh Đức thì chuyên tâm vào thiết kế bài giảng và muốn trở thành thầy đề đi dạy sơ đồ tư duy, bán các tư liệu có phí để họ trên website. Tôi có được biết chi phí lúc đó sau gần 2 năm hoạt động là khá cao. Và chưa mang lại đồng doanh thu nào, việc kêu gọi đầu tư thì cũng không thấy.
Lúc đó tôi làm trong nhà nước nên hiểu rõ rằng không có tiếng thì không có miếng, nếu cứ làm thui thủi, không tạo tiếng vang lớn thì các bài giảng nằm chết trên website đơn lẻ và không được index trên các công cụ tìm kiếm là toi. Tôi đã giải thích, nhưng có thể sự sửu nhi cũng không mang lại nhiều tin tưởng lắm. Tôi nhớ rõ là tôi đã diễn đạt khá rành mạch và chuẩn bị kĩ cho việc thuyết trình việc kiếm tiền đó, tôi còn show cho anh ấy cách kiếm tiền thế nào. Lúc đó, phương châm của tôi là: lấy thu nhập làm động lực làm việc.
Nhưng cuối cùng thì không được chấp nhận, tôi lại tiếp tục một mình với các dự án tự thân. Nó chỉ giúp tôi có một số tiền nho nhỏ do tôi lúc đó rục rịch ra ngoài tư nhân làm. Tâm trí không còn nhiều. Bản thân tôi cũng chưa đủ thu nhập để có niềm tin sắt đá được với những idea lúc ấy như bây giờ.
Chữ dám được quyết định bởi niềm tin và sự hiểu biết. Nước phát triển có nhiều quỹ đầu tư mạo hiểm chứ không đầu tư an toàn và chết vốn vào bất động sản, vàng như Việt Nam. Bởi chắc chắn rằng ngày nay ở nước ta những người già chê thế hệ trẻ kém mình nhiều hơn là khen và động viên họ. Suốt ngày trên báo tôi ngứa mắt với mấy cha chém gió chửi bới thế hệ trẻ mà không cảm thấy xấu hổ, và các bạn cũng không bao giờ nhận được cái gì giá trị từ đa số những kẻ chê bai đó. Trái với người Nhật rất ít khi nói về thế hệ trẻ, nếu phim hoạt hình quá nhiều họ sẽ biểu tình để cho nó ít chiếu đi, vì phim hoạt hình gây sự vô cảm, làm đứa trẻ lúc nào cũng chỉ biết cười… còn ở Việt Nam thì họ sẽ bố đời chê bai tởm lợm luôn. Những kẻ chê bai chính là những kẻ vứt đi và lạc lõng mà xã hội Việt không may đẻ ra.
Kẻ chê nhiều thì thường không dám nghe những lời chê ngược lại. Số người dám nghĩ về thế hệ trẻ như nhóm đồng hành của anh Nguyễn Phan Đức này không nhiều. Tuy nhiên theo tôi nó đã bị đầu tư sai hướng và khó có cái chất nội tại để có thể vượt lên những phương pháp truyền đạt khác, điển hình như các khóa học của một số diễn giả như Lê Thẩm Dương, các chương trình của Topica được đầu tư vô cùng bài bản và công phu, có chiều sâu, đi vào thực tiễn với các khái niệm như E- learning, tư duy đột phá..v.v hiện đại hấp dẫn…
Tôi không vùi đắp một niềm tin mù quáng, với tôi thì cái gì cũng có nguyên nhân hệ quả. Như nước Việt ngày nay cũng là một hệ quả tất yếu của những cái chưa chuẩn trong quá khứ. Nhưng nó sẽ đi lên, đó là điều chắc chắn. Và các bạn cũng sẽ hơn những người đi trước. Ngày nay thì tôi gặp rất nhiều người cấp 2 đã biết đóng kịch trên youtube và lập trình kiếm tiền, diễn hát và tham gia các cuộc thi tài năng ra tiền từ bé. Bản thân website này tôi làm dựa trên một bạn Lê Tuấn mới 20 tuổi. Cho nên, kinh nghiệm về chữ “dám” quan trọng nhất là phải có niềm tin và đủ hiểu biết để kiểm chứng niềm tin ấy.
Cuối cùng, hãy thử học sơ đồ tư duy để phong phú thêm những cách trình bày và nắm bắt của bạn trong cuộc sống cũng như nâng cao khả năng tư duy