Thư gửi bố : Viết cho bố : Gửi tới các bạn một dòng status hay viết cho bố. Trong cuộc sống kim tiền bề bộn, khi mà thước đo vật chất càng lấn át quá nhiều, có những người kiếm tiền rồi quên mọi thứ, quên cả bạn bè, cách sống khác đi. Thì có những người luôn giữ được giá trị đạo đức, tinh tần , quan hệ xã hội tốt.
Thư gửi bố : Viết cho bố Bố của con là nông dân.
Nhưng là 1 nông dân trí thức.
1 người nông dân học rất giỏi, chữ đẹp, vẽ đẹp, văn thơ rất hay.
1 người đàn ông nấu ăn giỏi, chặt gà khéo vô đối, làm nem thính ngon vô cùng, và chăm cháu thì number 1
Bố nhập quân ngũ, rồi công tác trong ngành giàn khoan dầu khí mãi tận Vũng Tàu, nhận rất nhiều bằng khen chiến sỹ thi đua. Nếu tiếp tục công tác trong đó bố sẽ có 1 sự nghiệp tốt.
Nhưng ông nội muốn con cái quây quần gần bên nên mong muốn bố về. Vì thế hết nhiệm kỳ, bố ra quân, trở về quê nhà hành trang mang về là các tấm bằng khen.
Cầm tấm bằng khen đi nhờ xin công tác tại địa phương thì bị ông chú làm mất bằng. Đến giờ bố kể lại vẫn còn ấm ức mãi.
Bố trở thành nông dân tại quê nhà.
Suốt bao nhiêu năm bố luôn là người mày mò tìm ra các phương pháp chăn nuôi và trồng hoa tốt nhất.
Nuôi lợn, nấu rượu, trồng hoa, làm gì bố cũng giỏi.
Từ việc mỗi vụ phải lên Hn mua giống hoa về, bố đã mày mò tự nhân giống để cấp bán cho dân làng.
Từ việc trồng hoa cả năm để bán vụ Tết, mà có năm muộn, năm sớm vì thời tiết. Bố đã mày mò và tự làm ra vườn ươm trong màng nilong để giữ ấm cho cây.
Rồi chăng điện sáng cả đêm cho cúc mọc được dài cành.
Bao năm, bố luôn là người nông dân giỏi.
Là tấm gương trong lòng các con.
Nhưng cả cuộc đời vẫn khó nhọc và vất vả. Không thể bằng cán bộ công nhân viên chức này nọ
Nhớ có lần bố đi họp đồng đội cũ về, bố kể, găp ông bạn giờ chức cũng to, ông ấy vỗ vai bố bảo: Tiếc cho bố, nếu vẫn công tác trong ngành, giờ bố sẽ chẳng kém 1 ai.
Con biết, bố có 1 chút tiếc nuối kiêm lẫn 1 phần tự hào qua giọng kể.
Rồi Mẹ đột ngột mất.
Dường như cuộc đời bố mất phương hướng.
Bố còn rất trẻ, mà năm đó tóc bố bạc trắng đi 1 cách nhanh chóng, bố sọm đi. Những đêm thấy bố ra ghế nằm, nhìn lên bức ảnh mẹ trên bàn thơ, mà lòng con thấy thương bố. Nhưng con lại ko hề biết cách để san sẻ nỗi mất mát cùng bố.
Vì đó là những tháng ngày thật sự nặng nề trong tất cả thành viên gia đình chúng ta.
Bổ nghỉ ko làm vườn nữa, đó cũng là ý muốn của các con. Vì bố làm ra hoa mà mẹ mất rồi cũng ko có người chạy chợ mà bán.
Nhưng từ ngày ko làm vườn, chỉ quanh quẩn bên đàn cháu, bố mất đi nhiều niềm vui, có những trăn trở suy tư của bố, chúng con hiểu, nhưng ko thể chia sẻ như ngày có mẹ ở bên bố được.
Kỉ niệm của con về Bố chỉ muốn dừng lại tại những hình ảnh bố: Một người đàn ông giỏi giang, khéo léo, hiền từ.
Mãi mãi trong lòng con, những năm tháng được ở bên Bố không bao giờ phai nhòa.
Bố ơi! ở nơi phương xa ấy. Con mong bố đã tìm gặp được Mẹ. Và con mong bố mẹ mãi hạnh phúc bên nhau.
Status một người bạn của tôi
Viết cho bố, người con yêu nhất!
Nếu con người sau khi chết đi sẽ đến một nơi nào đó, thì chắc hẳn đó phải là trái tim người khác.
Khi tôi viết những dòng tâm sự này thì bố tôi đã không còn nữa. Bố tôi đã ra đi, mãi mãi… Món quà đặc biệt mà tôi có thể dành cho bố chính là tình thương và niềm tự hào về bố của một cô con gái.
Những ký ức về bố hiện về như dòng thác, làm mắt tôi cay xè. Trong nỗi đau tràn ngập cõi lòng, tôi ước thời gian quay trở lại để tôi có thể chuộc lỗi với những người mà tôi yêu thương và chắc chắn rằng khi đó, dù không thể giữ mãi bố trên đời, tôi cũng có thể làm cho bố ấm áp trong cuộc hành trình đi vào cõi vĩnh hằng.
Bố tôi mất đột ngột và bất ngờ vào tháng ba năm 2006, ngày thứ ba sau vụ tai nạn giao thông, lúc bốn mươi chín tuổi. Đó là ngày đau đớn nhất trong cuộc đời tôi! Chỉ trong nháy mắt, tôi đã mất bố vĩnh viễn… Tôi suy sụp! Cuộc sống thành màu đen ảm đạm với gia đình tôi từ khi bố ra đi. Thương bố không nói lên lời. Hai mươi tuổi và cú sốc quá lớn, tôi như chết lặng. Suốt năm đó, sau khi bố ra đi rồi, tôi mới nhận ra lâu nay mình luôn ỷ lại rằng bố sẽ luôn ở bên cạnh. Tôi nhận ra rằng mình đã muốn nói với bố hàng nghìn thứ mà không nói ra khi có dịp. Tôi chưa bao giờ kể với bố. Tôi ước gì mình đã kể, nhưng không hiểu sao, tôi nghĩ rằng bố đã biết…
Bây giờ, bố vẫn luôn sống trong ký ức tôi. Tôi nhớ bố vì con người của bố, vì những gì bố đã nói, vì những gì bố đã làm và ảnh hưởng tích cực đối với tôi. Những “di sản” bố để lại cho tôi là một báu vật vô giá không thể nào mua được bằng tiền…
Khi con viết những dòng chữ này, con nghĩ về quá khứ. Những năm con lớn lên, là những năm rất diệu kỳ của chúng ta, phải không ạ? Bố có biết con thấy mình may mắn làm sao khi có một người cha như vậy không? Những kỷ niệm chợt ùa về trong con… Con biết dẫu bận rộn vô cùng, nhưng bố luôn dành thời gian chăm sóc con khi con cần.
Bố ơi, bố đã làm quá nhiều điều cho cuộc sống của con có ý nghĩa hơn… Tất cả những thời gian qua, những sự việc qua, con đều khắc ghi trong tâm trí. Bố là một mẫu người cha hoàn hảo, đáng để cho các người cha khác noi theo. Bố đã cho con nhiều lắm, con biết nói sao cho vừa đây? Tất cả những gì con làm là một tấm gương phản chiếu trong suốt tình thương con thấy được từ bố.
Suốt từ đó đến giờ, con chưa bao giờ nói ‘Con thương bố!’. Có thể bố cho rằng điều đó là đương nhiên, rằng con không bao giờ chú ý đến những gì bố làm cho con hay rất nhiều thứ bố đã hy sinh cho con. Nhưng không, bố ạ. Con biết chứ! Có thể con đã luôn luôn không nói gì, không một lời cám ơn về những gì bố làm cho con. Nhưng giờ đây con đã lớn, con đã nhận ra rằng những gì bố làm là vì bố yêu thương con và muốn đem đến cho con những điều tốt lành nhất.
Giờ đây con biết rằng bố làm càng nhiều cho con có nghĩa là càng ít hơn cho bản thân bố. Con nhìn quanh, rất nhiều bậc bố mẹ luôn quan tâm tới bản thân mình trước hết, rồi sau đó mới đến con cái của họ. Trong những đôi mắt thơ ngây ấy, con thấy một sự mất mát mà con không bao giờ biết. bố đã cho con nhiều hơn những gì con xứng đáng.
Giờ đây, khi rất nhiều người đang oán trách cha mẹ họ về việc xử sự không đúng với con cái, con muốn cám ơn bố về tất cả những gì bố đã làm cho con. Bố đã cho con những lời dặn dò từ gan ruột và tận đáy lòng, con muốn nói ‘Con rất tự hào về bố!’. Con chỉ muốn nói với bố rằng mãi mãi trong cuộc đời này, con biết ơn bố vô vàn và con thương bố rất nhiều, bố của con ơi!”
Vậy là một con người vĩ đại đã qua đời. Ông chẳng phải là nhà chính trị nổi tiếng thế giới, một bác sĩ lừng danh, một người hùng chiến tranh hay một biểu tượng của thể thao. Ông chẳng phải là người thường xuất hiện trên những trang báo. Nhưng ông là một trong những người đàn ông vĩ đại nhất. Ông là bố của tôi!
Có lẽ bố biết mình thành công với cương vị một người chồng, một người cha, một người anh, một người em, một người con và một người bạn. Tôi tự hỏi có bao nhiêu nhà triệu phú có thể làm được như vậy?Đầu tiên và trên hết, người là cha của ta; và bất cứ điều diệu kỳ nào được sống qua cùng cha, dù chỉ một ít trong những năm đầu, đều ảnh hưởng sâu sắc đến ta suốt phần đời còn lại…
Tôi rất vui khi người khác gọi cả tên đệm của mình: “Thái Hà!”. Bố cũng luôn gọi tôi như vậy và có vẻ còn thích gọi như thế hơn cả tôi nữa… Vì chỉ riêng hai từ “Thái Hà” thôi đã chứa đựng bao nhiêu ý nghĩa với bố. Tên tôi được ghép bởi hai quê hương “Thái Bình” và “Quảng Hà”. Đó chính là sự kết hợp hoàn hảo giữa tình yêu của bố mẹ. Bố muốn trong tên tôi có một phần được tạo nên bởi quê hương. Tôi hiểu được rằng lòng bố luôn hướng về quê hương, dành tình yêu sâu sắc cho nơi mình sinh ra và lớn lên. Và bố cũng luôn tự hào khi gọi con gái “Thái Hà” với một ý nghĩa đặc biệt ít ai hiểu được.
Giờ phút cuối cùng trong đời, bố nằm bất tỉnh. Yên lặng quá. Tôi bất lực đứng bên bố. Tôi đặt tay người vào tay mình, và nắm chặt. Bàn tay bố thật to lớn, xương xẩu, thô ráp nhưng vẫn ấm áp. Tại sao trước đây tôi chưa hề làm như thế? Bố không bao giờ tỉnh lại nữa, chắc bố đau đớn lắm. Nỗi đau tinh thần còn lớn hơn cả nỗi đau thể xác khi bố phải từ giã cuộc sống với bao tâm nguyện còn dang dở. Tôi chỉ thấy đôi mắt nhắm nghiền của bố tuôn ra hai dòng lệ cuối cùng. Tôi thường cảm thấy được trấn an rất nhiều bằng cách nhớ hành ảnh giản dị nắm tay bố trong những giờ phút cuối cùng trong đời. Một động tác tưởng như rất nhỏ bé, nhưng lại giúp hai người kết nối nhau nhanh và chặt. Tôi lại nhẩm đọc bài thơ “Đôi bàn tay bố” mà tôi viết tặng bố hồi nhỏ, bố đọc xong rơi nước mắt…
“Đôi bàn tay bố
Sớm khuya tảo tần
Làm lụng vất vả
Nuôi con khôn lớn
Đôi bàn tay bố
Sao mà nhăn nheo
Chắc tại nắng đấy”