Cách nhận biết, đánh giá con người của người Nhật.Thói quen và tính cách đặc trưng của người Nhật, Bạn biết gì về đất nước và con người Nhật Bản, Em học được những đức tính gì từ con người Nhật, Nhược điểm của người Nhật, Đức tính của con người Nhật Bản, Con người Nhật Bản có đặc điểm gì nổi bật, Tính cách người Nhật trong công việc, Con người Nhật Bản trong công việc You are very good, you are potential là những câu nói tôi nhận được lúc 10 h đêm trong ngày đầu đi làm về tại một công ty mà người trực tiếp quản lý là người Nhật. Cái làm tôi giật mình chính là cách người ta đánh giá mình. Nó làm tôi thót tim, sợ, và cảm thấy thật đáng sợ cho những thói quen xấu nếu mình nỡ một phút yếu mềm mà dung nạp vào bản thân
Chính vì thế, tôi dám làm tất cả chỉ cần có chút tia hy vọng. Dù trong người còn đầy rẫy những tàn dư do hấp thụ những cái chưa chuẩn vào người. Nhưng tôi vẫn giữ trong mình những cái định hướng cốt lõi: chăm chỉ, trung thực và dám làm. Tôi có niềm tin sắt đá vào một mẫu người có khả năng làm việc sẽ sống tốt và thành công ở xã hội này hay bất cứ xã hội nào khác.Tôi bắt đầu làm tại một công ty Nhật, cũng là ngoại lệ khi tôi cũng bỏ nhà nước gần tròn 2 năm. Với cá tính thẳng của mình, cảm thấy không được đánh giá cao, không phù hợp với bản thân và niềm tin mình đủ năng lực. Tôi đã ra khỏi nhà nước sau gần 3 năm gắn bó. Ở đây dạy cho tôi một điều rằng: Tôi đã lãng phí nhiều năm trên ghế nhà trường và 3 năm làm mà không đạt được khả năng giải quyết công việc đáng giá nào. Tiếng Anh không, tin học biết chưa đủ, quan hệ không đủ để giúp mình có việc làm tốt và chẳng có cái chuyên môn gì cả.
Lần đầu tiên, tôi được cử ngay đi để học về kĩ thuật. Newbie, chăm chỉ ghi chú, và thử cầm dụng cụ thực hàng. Đi nhà xưởng về, cố gắng hỏi bác giám đốc (tổng giám đốc người Nhật tự dẫn đi, tự giới thiệu). Cái mà tôi bất ngờ nhất, chính là trang nhục như công nhân của ông giám đốc kia. Khi máy tính hỏng, ông vội chạy đi lấy chiếc máy khác trình chiếu rồi vào xin lỗi người nghe như tôi bằng cái cúi đầu rất thành khẩn. Cuối cũng, trước khi về, lúc lõ chõ 3chúng tôi dong cái xe máy về thì tổng giám đốc, giám đốc bán hàng và trưởng phòng nhân sự là đứng nghiêm trước cửa 15 phút đề chào và chờ chúng tôi về (còn 3 khách công ty khác chờ ô tô).
Lúc đấy trong lòng tôi nghĩ ông nào có tiền chắc cũng lao đến mua hàng của họ mất thôi. Công ty về lĩnh vực này thì là số 1 thế giới, 36 nhà máy lớn trên toàn cầu. Vậy mà họ còn thời gian để tâm tỉ mẩn chăm sóc người khác kinh vậy sao? Cách marketing của họ thật chân thành và đi vào lòng người, đơn giản chỉ là một thái độ đầy kính trọng. Tôi thề là ở VN tôi chưa gặp và cảm thấy ghét một ông Nhật nào.
Cuối ngày, về đến văn phòng, xếp Nhât bắt tay tôi và chúc mừng: I’ve just called mr Fukuda, he said you very good. Tôi giật bắn cả mình, bởi tôi có thể ngồi chơi xơi nước lúc đấy và chẳng ai nói gì cả. Cảm thấy thật may mắn vì có những lần tôi đã từng gặp phải những lực cản dẫn tới sự lười biếng trong công việc. Tôi nhớ lúc đó tôi luống cuống, chưa biết làm, nhưng tôi cố gắng làm hết sức để có thể xong, phần nào không biết tôi được giúp đỡ. Hơn tiếng mới xong nhưng thật sự trải được bao điều.
Tôi sợ cách nhận biết và đánh giá con người của người Nhật, âm thầm và lặng lẽ. Rõ ràng và minh bạch. Cái họ đánh giá là quá trình chứ không phải chốc lát. Không bao giờ vứt bạn vào sọt rác mà luôn cố gắng tìm thấy điểm có thể khai thác được của bạn để kiếm tiền từ bạn.
Nhân đợt này đọc được status của một vài bạn về việc thất nghiệp hoặc lương thấp, rồi trên báo vnexpress cũng có những bài kiểu như nỗi xấu hổ của học sinh giỏi… mình xin chia sẻ thế này Con người ta chỉ khác nhau ở chỗ: thấy không tốt cho bản thân mình thì có dám từ bỏ để tìm đường cứu bản thân mình hay không thôi. Còn làm nhiều và vap vấp nhiều thì sẽ có ngày cũng khôn và biết việc. Rồi cũng có người dùng đến bạn.
Nào, bắt đầu bằng việc tự học tiếng Anh để được làm việc với người nước ngoài