Nghề điều dưỡng bạc bẽo- như nghề bác sĩ bạc bẽo vậy vậy..Xin chào các bạn,các anh chị trong điều dưỡng Việt Nam ạ. Nghề điều dưỡng đúng là nghề bạc bẽo nhất. Em đang bị khủng hoảng tâm lý khá lớn vì người nhà bệnh nhân. Không phải em nói tất cả nhưng có lẽ đã là 1 phần lớn tại bệnh viện em đang làm. Họ tôn trọng bác sỹ và coi thường nhưng điều dưỡng như chúng em. Em đang làm tại một bệnh viện tuyến tỉnh và tại khoa Nhi. Em xin chia sẻ 1 số mẩu chuyện em đã và đang phải trải qua.
Nội dung chính:
Nghề điều dưỡng bạc bẽo phải không?
Chả là bà chủ cùng giường của em đang làm điều dưỡng. Do covid nói chung và đặc thù ngành này nói riêng. Cá nhân em cảm thấy nghề này nó hẩm hiu bạc bẽo làm sao ấy. Người ta bảo ngành y là cao quý này nọ nhưng nó chỉ đúng cho ngạch bác sỹ thôi đúng không các bác. Vợ em làm ở 1 phòng khám đa khoa ở HN thâm niên cũng phải 4-5 năm rồi. Mà e thấy chế độ chả có gì. Lương thưởng không, bảo hiểm tai nạn nghề nghiệp không. Từ đầu năm đến giờ Covid ảnh hưởng còn chậm lương triền miên. Giờ đi làm cách nhật. Lương thì thấp tèo tèo bằng đúng lương cơ bản đóng bảo hiểm, mà vất vả lắm các cụ ạ. Sáng dậy sớm đi lấy máu các kiểu. Giờ muốn xin sang chỗ khác làm thì đa số phòng khám tư bây giờ yêu cầu trẻ đẹp, rồi giữ bằng gốc, ko nhận trung cấp, cam kết 2 năm ko đc sinh đẻ….vv. Thấy số lượng sinh viên mỗi năm ra trường thất nghiệp nhiều. Xin viện công thì không có cửa. Phòng khám tư thì vất vả mà lại bèo bọt mà xin việc cái nghề này rất khó. Nhiều lúc em thương khuyên bỏ nghề, mà bỏ thì chả biết làm gì CCCM ạ.
Nghĩ cái nghề nó nan giải quá các cụ ạ.
Tâm sự Nghề điều dưỡng bạc bẽo
– Hôm đấy em đi trực đêm với 1 chị bác sỹ và 1 chị điều dưỡng nữa. 8h tối bệnh nhân vào viện. Sau khi làm tất cả các thủ tục thì cậu bé được chẩn đoán bị Viêm hạch mạc treo. Mẹ của cậu bé muốn chuyển luôn con xuống Hà Nội. Bác sỹ giải thích để bệnh nhân ở lại 1 đêm để theo dõi rồi ngày mai sẽ chuyển. Mẹ của bệnh nhân đồng ý và đang đứng đợi bác sỹ làm nốt thủ tục. Lúc đấy chị điều dưỡng trực cùng em vừa làm xong bệnh nhân bên sơ sinh bước vào hỏi: Bệnh nhân vào viện làm sao đấy em. Mình quay sang nói với chị ý: Bệnh nhân viêm hạch mạc treo chị ạ, nhưng mai mẹ xin chuyển đi Hà Nội. Vừa dứt lời mình bị bà mẹ đấy chửi xối xả vào mặt. Nói là mình mang chuyện nhà chị ý đi buôn chuyện, đi rêu rao rồi công đòi đưa mình lên gặp giám đốc vì chị ý tưởng chị kia là điều dưỡng khoa khác. Hồi đấy mình mới đi làm cũng k biết có nhỡ nói gì nặng lời với chị ý k nên mình đã xin lỗi. Nhưng sau lời xin lỗi mình càng bị mắng chửi thậm tệ hơn. Đến 10h tối sau khi đã xếp giường và đợi chị ý bình tĩnh thì chị bác sỹ bảo mình mời chị ý ra gặp để giải quyết.Sau khi nghe bác sỹ giải thích sáng tỏ chị ý quay sang nói với bác sỹ: Lúc đấu thấy cháu đau em lo quá nên nóng nảy mất kiểm soát, bác sỹ thông cảm. Rồi đứng dậy đi về phòng, không hề quay sang xin lỗi e lấy 1 câu. Cứ như kiểu trước đấy không có gì sảy ra.
– Câu chuyện tiếp em muốn kể về người nhà trên phòng khám Nhi. Do khoa ít bác sỹ nên các bác sỹ phải kiêm cả bệnh nhân trong khoa và bệnh nhân ngoài phòng khám. Có 1 hôm đầu giờ chiều dưới khoa có bệnh nhân cấp cứu và hôm đấy trong khoa cũng rất nhiều bệnh nhân nặng nên bác sỹ báo lên phòng khám muộn 1 chút. Sau 15ph ngồi đợi bác sỹ thì người nhà bắt đầu lao vào phòng khám và mắng chửi, chất vấn em: bác sỹ đâu, làm cái gì mà giờ này chưa thấy, lề mề, các cô làm ăn thế này à, biết con tôi ốm k hả, cái loại vô trách nhiệm…, 1 lúc sau bác sỹ lên họ dường như biến thành những con người khác. Đổi giọng nhẹ nhàng nịnh nọt bác sỹ ngay được. Trong khi ít phút trước đây họ như muốn ăn tươi nuốt sống em vậy.
Còn rất nhiều các câu chuyện khác nữa. Người nhà rất coi thường điều dưỡng như chúng ta. Chắc mọi người từng nghe người nhà nói: Hỏi bọn điều dưỡng làm gì, chúng nó không biết gì đâu, muốn hỏi gì sang tìm bác sỹ mà hỏi. Bao nhiều câu nói như cứa vào trái tim, cứa vào sự nhiệt huyết. Em thật sự rất buồn, rất hụt hẫng. Mong mọi người cho em lời khuyên ạ
Các lời khuyên
Phạm Bá Thắng Có lúc nhu lúc cương. Chứ đừng áp đặt phải sợ cấp trên đánh giá hạnh kiểm bản thân sắp xếp thi đua này nọ. Kiến thức mình vững. Lời nói mình đanh thép. Một là 1 .hai là 2. Người ta mới nghe và nể. Chính mình đang tạo ra khoảng cách giữa chính mình và bác sỹ.chứ không phải bệnh nhân tạo áp lực cho mình. Hãy nhớ kĩ rằng. Hãy trau dồi kinh nghiệm của mình qua thời gian. Không biết ,hãy hỏi đồng nghiệp. Dần dần. trăm hay không bằng tay quen. Chính điều dưỡng khoa sẽ chính là bác sỹ.
Giap Quoc Hieu Cuộc sống mà! Cách đây vài năm mình đã từng khoác trên mình mầu áo trắng đó! Mọi điều bạn nói chỉ là một sự thật rất nhỏ không thấm vào đâu so với những sự bất công trong ngành y nói riêng và cuộc sống nói chung. Mọi ngành dịch vụ đều có điểm chung là làm dâu trăm họ! Giống như khi bạn nấu đồ ăn có ngừoi ăn măn có ngừoi ăn nhạt có ngừoi ăn cay có ngừoi ăn …..! Mọi thứ áp lực lên ta nhưng ta hãy xem nó bình thường thì tâm nhất định sẽ an. Đừng suy nghĩ quá nhiều nhưng cũng đưng bơ nó quá.mỗi chúng ta sống không thể sống cho vừa hết mọi điều vậy nên làm bất cứ việc gì chỉ cần không thẹn với lòng và không hại ai là được.