Tôi thà thất nghiệp chứ không làm việc chân tay. Sáng nay, có một chị khoảng hơn 50 tuổi gặp mình xin việc. Chị năn nỉ xin làm rửa ly, tạp vụ, dọn phòng hay cái gì cũng được. Mình nói bên mình đủ người rồi nhưng chị cứ ngồi năn nỉ mãi.
Chị nói: Trước đây chị làm ở một khách sạn lớn. Khách sạn đóng cửa cho nhân viên nghỉ việc từ tháng 3. Tưởng chỉ một vài tháng rồi làm lại, ai ngờ nhận được thông báo cho nghỉ luôn rồi em.
Mình hỏi: Vậy trước đây chị làm gì? Lương bao nhiêu?
Chị trả lời: Chị làm ở trưởng bộ phận HK em. Lương cũng trên mười triệu.
Mình nói: Trời, chị làm trưởng HK, lương cao vậy, giờ làm tạp vụ lương mấy triệu sao làm được chị.
Chị cười buồn: Giờ biết sao em. Người lớn tuổi như chị, giờ biết làm việc gì. Cũng phải đi làm kiếm tiền nuôi con chứ.
Mình hỏi: Vậy con chị bao nhiêu tuổi rồi? Đang làm gì?
Chị nói: Nó 24 tuổi rồi. Mới ra trường cũng chưa có việc làm, giờ thấy ở nhà chơi cả ngày.
Mình ngạc nhiên: Ủa, vậy sao con chị không xin đi làm mà chị phải khổ vậy?
Chị cười: Nó nói công việc chân tay khổ cực nó không làm em ơi. Cũng mong mọi thứ phục hồi lại như trước để nó tìm việc làm chứ như giờ khổ quá.
Mình im lặng không nói gì nữa. Không biết có bao nhiêu bạn trẻ để mẹ mình đi làm những công việc cực khổ nuôi mình. Còn bản thân mình thì chê việc kém sang.
Kém sang sao mẹ mình làm?