Gửi tới các bạn những tâm sự và chuyện cười kế toán 1/2017.Hi vọng năm mới với những tiếng cười mới cho mọi người. Chúc cả nhà năm mới an khanh – thịnh vượng- nhiều niềm vui.
Câu chuyện 1- bức xúc
Haiza… Em đang bức xúc quá. Cho Em tâm sự với Anh/Chị xíu ạ.
Chuyện là về vấn đề TUYỂN DỤNG ạ!
Có nhiều Anh, Chị, bạn … luôn than thở là thất nghiệp, hay ứng tuyển hoài mà không ai kiu đi phỏng vấn.
Ấy thế mà khi Em đăng tuyển lên các group kế toán nhiều Anh, Chị, bạn … cũng gởi mail xin việc, nhưng:
– Đơn xin việc lại gởi cho Công Ty nào chứ chẳng phải công Ty Em. ( cái này có khác nào không tôn trọng Công Ty tuyển dụng. Phải chăng lấy đại cái CV từ bao đời rồi … nhấn nút send).
– Gởi CV xin việc, Công Ty gọi hẹn ngày phỏng vấn … ok Anh/Chị/Em sẽ tới đúng giờ Công Ty đã hẹn…. Ấy thế mà Công Ty lại là người leo cây.
Giá như các Anh/Chị/Bạn không có nhu cầu thì để những người thật sự cần việc họ ứng tuyển, để Công Ty tụi Em đỡ tốn thời gian đt liên hệ ngày phỏng vấn. Thà những Em nhỏ trẻ tuổi mới ra trường chưa ý thức được thì không nói, đằng này nhiều Anh, nhiều Chị cũng đã 2 màu tóc mà hành xử như đứa trẻ nít vậy ak… Thật sự quá quá bực mình.
Nhưng dù sao Em cũng thấy Công Ty Em thật may mắn, khi vẫn còn thời gian để kịp nhận ra những người hành xử như vậy thì khi họ về làm việc cho Công Ty chưa chắc họ đã là một nhân viên có tâm, có trách nhiệm với nghề..
– Còn các Em mới ra trường chưa có kinh nghiệm, trả lương 5tr trong thời gian học hỏi, thử việc, ..sẽ tăng lương theo năng lực khi làm việc chính thức thì … Mức lương này không xứng với trình độ Đại Học của Em.
Kết: Tuyển dụng là một việc rất khó chứ không hề đơn giản.
Câu chuyện 2:Tôi bị vợ giận
Nghỉ tết thư giãn tý nhá các chị em 🙂))
Hôm trước hai vợ chồng đang xem chương trình thi hoa hậu trên tivi, vợ đột nhiên thở dài, giọng buồn buồn: “Mấy cái con kia nó ăn gì mà xinh thế! Ngực đứa nào cũng nần nẫn, chân dài miên man…”. Biết vợ đang tự ti, mặc cảm, tôi dịu dàng kéo tay ôm vợ vào, giọng ngọt ngào: “Mỗi người có một nét đẹp riêng mà! Chúng nó ngực to, chân dài, nhưng đầy cái chúng nó không thể bằng em!”. Vợ cười thẹn thùng: “Anh cứ nói vậy! Em thì có gì hơn được chúng nó!”. Tôi dụi dụi cằm vào vai vợ, giọng thì thào như hơi thở: “Nhiều chứ! Chúng nó được cái ngực to thôi, chứ bụng thì sao to bằng bụng em? Chân em cũng vậy, tuy không dài, nhưng lông chân em chắc chắn dài và mượt gấp vài lần chúng nó!”.
Nghe đến đó, chả hiểu sao vợ vùng dậy, hất tay tôi ra, rồi vợ vồ lấy cái điều khiển, tắt tivi cái “bụp”, xong ném điều khiển cái vù. May mà tôi né kịp, chứ nếu không đã ăn cái điều khiển vào mặt…
Thế là tôi bị vợ giận!
Rồi lại nhớ có lần, đứa con gái 3 tuổi nhà tôi thấy vợ tôi đang mặc coóc-xê vào để chuẩn bị cả nhà đi công viên chơi, nó mới hỏi: “Sao phải đeo cái đó vào làm gì vậy mẹ?”. Vợ tôi ngồi xuống gần con, giảng giải ân cần: “Mẹ phải mặc cái này vào để bảo vệ và nâng đỡ ti của mẹ, chứ chả lẽ ra đường lại cứ thả rông cho nó lủng lẳng thì người ta cười cho, xấu hổ lắm con ạ!”. Tôi nghe thế liền nghiêm giọng: “Con còn bé, em không nên nói dối con, dần dần thành quen, con sẽ hiểu sai về những sự vật hiện tượng và thế giới quan xung quanh. Em đeo cái áo đó vào để lừa mắt thiên hạ, chứ có cái quái gì bên trong đâu mà đòi lủng lẳng”.
Tôi vừa dứt lời đã thấy vợ cởi phắt cái coóc-sê ra, vứt xuống giường, rồi bảo là ở nhà, không chơi bời đâu nữa cả! Tôi ngác ngơ, còn con gái tôi khóc nấc. Cả hai đều không hiểu chuyện gì xảy ra…
Thế là tôi lại bị vợ giận!
Vợ tôi ăn rất khỏe, dù là đồ ăn cứng hay mềm, thịt thà hay rau quả, thì vợ cũng đều bốc ngon lành, bỏ vào mồm nhai rôm rốp được cả. Vừa ăn, vợ vừa kêu ca: “Quái lạ, sao càng ngày mình lại càng béo lên thế nhỉ?”. Nghe vợ kêu như vậy, không hiểu sao tôi lại liên tưởng tới cái thằng trộm chó hôm trước ở đầu ngõ nhà tôi: Nó bị bắt quả tang rành rành. Con chó bị siết thòng lọng vào cổ đang thè lưỡi, há mồm ra, cái đầu dây thòng lọng vẫn nằm trong tay nó, vậy mà lúc bị người ta xông vào đánh, nó còn già mồm kêu là: “Sao lại đánh tôi? Tại sao lại đánh tôi?”.
Béo lên thì quần áo nhanh chật, và vợ phải liên tục mua quần áo mới. Những bộ đồ cũ đã chật vợ gói rất cẩn thận, cất kỹ trong tủ, vợ bảo để sau này người nhỏ lại thì sẽ lôi ra mặc. Quần áo của vợ thì thế, nhưng quần áo cũ của con thì vợ lại gọi mấy chị hàng xóm có con nhỏ tầm một hai tuổi đến và lấy ra cho sạch. Tôi tiếc quá, hỏi vợ: “Sao em không cất đi, sau này con mình nhỏ lại thì lấy ra mặc?”. Vợ cười khằng khặc: “Anh nghĩ là con mình có thể nhỏ lại sao?”. Tôi gật đầu: “Ừ! Em còn có thể nhỏ lại thì không gì là không thể!”.
Có thế thôi mà vợ tôi đùng đùng mở tủ, lôi mớ quần áo ra: không phải quần áo của vợ, cũng không phải quần áo của con, mà là quần áo của tôi, rồi vợ nhét hết quần áo của tôi vào cái túi ni-lông đựng rác màu đen (loại 10 cân), xong ném ra cửa và bảo: “Anh biến khỏi nhà ngay! Tôi không bao giờ tha thứ cho kẻ nào dám xúc phạm tôi!”…
Thế là tôi lại bị vợ giận…
Và cách để khiến vợ tôi nguôi giận nhanh nhất ấy là đưa cô ấy đi mua quần áo. Tôi chạy xe chầm chậm để vợ ngồi sau ngắm nghía, thấy con ma-nơ-canh nào ở mấy cái shop bên đường mặc bộ nào đẹp đẹp chút là vợ tôi nhảy vào. Nhưng đi cả buổi sáng, qua chục tuyến phố, ghé vài chục shop, thử cả trăm bộ, mà vợ tôi chả chọn được cái nào. Rồi vợ thở dài, ngao ngán lắc đầu: “Khó hiểu thật! Cái váy con ma-nơ-canh mặc thì rõ đẹp, thế mà khi em mặc vào, trông cứ như con bị đao!”.
Tôi thấy thương vợ quá, mới ngẫm nghĩ một hồi, rồi bảo: “Đi! Anh chở em tới shop này, đảm bảo đồ ở đó em mặc vào sẽ đẹp không thua gì mấy con ma-nơ-canh”. Vợ nghe vậy háo hức trèo tót lên xe. Nhưng vừa tới cửa shop vợ đã nhảy xuống, giọng băn khoăn: “Anh nhầm địa chỉ à? Đây là shop dành cho bà bầu mà. Em có mang bầu đâu?”. Tôi cười dịu dàng, bảo: “Em không mang bầu, nhưng anh đảm bảo em mặc mấy cái váy bầu kia vào sẽ đẹp không thua gì mấy con ma-nơ-canh! Em thử đi!”.
Tôi chống xe, chạy tới cởi cái váy con ma-nơ-canh đang mặc, định đưa cho vợ, thì quay ra đã thấy vợ nhảy lên xe, nổ máy, hằm hằm phóng đi. Trước khi đi, vợ còn quăng cái mũ bảo hiểm cái vèo… May mà tôi né kịp, chứ nếu không lại ăn cái mũ vào đầu…
Hình như tôi lại bị vợ giận?!
Câu chuyện 3:Khi kế toán xin nghỉ sớm 1 ngày về quê.
Thưa sếp, cho em xin nghỉ sớm 1 ngày ạ.
Sao? cô muốn nghỉ sớm 1 ngày? Cô không biết ngượng à? cô hoàn toàn không biết rằng cô làm việc ít như thế nào à? Đây, tôi tính cho cô xem:
Một năm có 365 ngày. Mỗi ngày cô ngủ 8 tiếng, vậy là mất 122 ngày. Còn lại 243 ngày. Mỗi ngày cô có 8h làm việc thì cô chỉ ngồi máy tính lướt Fb, gõ gõ, chấm chấm…mất thêm 122 ngày nữa. Còn lại 121 ngày. Chủ nhật không phải làm việc, mà một năm có tới 52 chủ nhật, vậy là còn 69 ngày.
– Còn nữa, chiều thứ bảy cô không làm việc, 52 thứ bảy chia cho 2 bằng 26, vâng 26 ngày nữa. Vậy là còn có 69 – 26 = 43 ngày! Nhưng vẫn còn chưa hết. Mỗi ngày cô nghỉ giải lao 2 giờ về nhà cho con ăn, tổng cộng là 30 ngày, còn 13 ngày. Một năm lại có 12 ngày lễ tết.
Cô còn chính xác có 1 ngày để làm việc. Đấy, một năm cô đã làm gì? Vậy mà cô còn dám xin nghỉ nốt 1 ngày ư ?
LÂy chồng:ngày trước có 1 thời gian nghĩ sau này mình sẽ lấy 1 anh thật giàu xong ở nhà làm housewife, nấu ăn, trồng cây, chăm con chăm chồng.
Bây h thì nghĩ lấy một anh ko cần giàu nhưng thật là giỏi, xong 2 vợ chồng cùng kinh doanh nhiều thứ cool cool kiểu platform website app này kia, kiếm nhiều tiền, đợi con đi học college rồi hai ông bà dắt nhau đi du lịch khắp nơi.
Lấy môt anh vùa giỏi vừa thông minh sẽ thú vị lắm luôn, học đc bao nhiêu thứ từ người ở cạnh mình. chẳng gì bằng lấy 1 người inspire mình ngày 1 gioỉ hơn nhị
Chia sẻ chuyện đi làm
– EM là sinh viên mới ra trường thôi, kiến thức trên trường thì có thể nói là vững về nghiệp vụ tuy nhiên kinh nghiệm thực tế k có nên gần như là Hợp đồng, hóa đơn, mua hàng,.. thì nó liên quan đến nhiều quy trình nên e cũng chưa rõ. Được nhận vào làm 1 công ty với mức lương thử việc là .. 2.800.000 ( cả phụ cấp ). Môi trường làm việc, kế toán trưởng nói chung là thoải mái, k quá áp lực. Tuy nhiên là trong suốt quá trình làm việc công việc đc hướng dẫn là ko nhiều, nhiều lúc tự mày mò. Nếu có chỉ cũng hướng dẫn qua qua, ( hiểu 20% ). Những công việc đơn giản lamf Hợđồng, theo dõi công nợ,.. nói chung là cũng biết làm. Còn 1 số việc khác liên quan đến đặc thù của công ty thì k đc chỉ nheiefu lắm. Nhiều lúc làm cũng áp lực vì k đc hướng dẫn. Làm theo cách mình hiểu, chả biết đúng hay sai
– Em biết là mới ra trường thì chắc ai cũng như em nên e chia sẻ cv của e 1 tý. Mọi người vào đây tâm sự tí cho đỡ tủi.
– Hóng những bạn mới làm và trải nghiệm