Câu chuyện khởi nghiệp của ông vua cafe Trung Nguyên – Đặng Lê Nguyễn Vũ

Câu chuyện khởi nghiệp của ông vua cafe Trung Nguyên – Đặng Lê Nguyễn Vũ , Đặng Lê Nguyên Vũ khởi nghiệp, Câu chuyện thương hiệu của Trung Nguyên, Đặng Lê Nguyên Vũ giàu thứ máy Việt Nam, Những khó khăn của Đặng Lê Nguyên Vũ, Bí quyết làm giàu của Đặng Lê Nguyên Vũ, Cà phê Trung Nguyên có bảo nhiều cửa hàng, Đặng Lê Nguyên Vũ và hành trình khởi nghiệp, Quý đầu tư khởi nghiệp của Trung Nguyên

Câu chuyện khởi nghiệp của ông vua cafe Trung Nguyên

Trên Fanpage cá nhân của ông Đặng Lê Nguyễn Vũ – Vua cafe Trung Nguyên chia sẻ giúp các bạn có góc nhìn tích cực hơn với cuộc sống  :

“Tôi thi đậu Đại học Y khoa Tây Nguyên năm 1990. Từ xã Madrak hẻo lánh, mẹ tôi bán đi nhiều tạ lúa và nhiều thứ trong nhà để tôi vác ba lô về thành phố Buôn Ma Thuột nhập học.

Lẽ ra tôi không nên thi vào Y khoa hay học Y khoa. Tôi thi Y vì tôi học giỏi. Nhưng những ngày học ở trường Y, tôi lúc nào cũng trăn trở và không có một ngày nào là không nghĩ về công việc và cuộc sống của một người thầy thuốc. Càng học lên năm thứ hai, năm thứ ba thì điều đó càng bứt rứt trong lòng tôi. Tôi nhìn các anh chị đi trước và thấy đồng lương công chức họ nhận được chỉ đủ ăn sáng. Muốn có thêm ăn trưa, ăn chiều và mua nhà, mua xe thì khó ai có thể làm theo lời thề Hippocrate. Và phần nhiều trong số những người học Y chúng tôi đều quên lời thề này. Tôi xót xa vì điều đó.

Tôi quyết không làm điều đó. Nhưng cách tốt nhất không vi phạm điều đó là… bỏ nó luôn, làm việc khác. Nhưng làm gì đây?
Làm gì khi tuổi 22 tôi chưa biết được. Nhưng thiêu đốt trong lòng tôi là không thể sống mòn sống mỏi với đồng lương công chức khi ra trường. Thiêu đốt trong lòng tôi là phải làm được điều gì đó để đổi đời. Không thể nghèo mãi được. Mẹ tôi nghĩ cuộc sống nghèo của gia đình chúng tôi là số mệnh ở trời. Mỗi lần tôi về thăm nhà là mẹ tôi lại vừa vui lại vừa lo sợ. Vui vì có con trai về thăm nhà và sợ khi mỗi lần tôi rời nhà lên trường thì mẹ phải kiếm đâu đó đưa cho tôi một hai trăm nghìn để lên trường học. Vì lẽ đó mà tôi rất ý thức về cái nghèo của mình nên từ năm thứ hai, tôi đã quyết định đi làm thêm để có tiền trang trải cuộc sống sinh viên.

Trong những giờ chơi, giờ sinh hoạt ngoại khóa, hay tự học tôi nhìn những bạn bè mình được thoải mái tập trung vào việc học thì bản thân phải tách mình ra khỏi những việc đó để bươn chải làm thêm, kiếm sống đã khiến tôi mang nhiều mặc cảm, những suy nghĩ day dứt về sự nghèo khó của mình. Chính cái nghèo tận cùng đó làm trong đầu tôi lúc nào cũng điên cuồng vùng vẫy như con thú hoang khao khát tự do. Tôi đọc Lưu Trọng Lư khi còn đi học và bị ám ảnh suốt bởi những câu ông nói về giới hạn của cuộc sống. Năm tôi 16-17 tuổi, ba tôi bị bệnh nặng mà vay mượn hết trong đại gia đình không tìm đâu đủ 2 triệu đồng để chạy thuốc thang, tôi thề không quên những ngày tháng khó khăn đó.

Tôi luôn nghĩ về những người trồng cà phê như bố mẹ tôi. Tôi biết cà phê rất có giá nhưng không biết vì sao những người trồng cà phê lại rất nghèo. Những người trồng cà phê vẫn nhẫn nại mỗi ngày cháy da trên nương rẫy, như mẹ tôi, không lời thở than. Tôi không chịu được vậy. Nghĩ tới sự cam chịu là huyết quản tôi sôi sùng sục.

Tôi còn nhớ căn nhà tôi trọ học có một khoảng sân nhỏ nằm sâu trong một con hẻm dài hun hút, những buổi chiều tối đi lại trong khoảng sân nhỏ đó, nhìn ra con hẻm sâu với phía xa xa là hai dãy núi với một khe núi cũng rất nhỏ như một ánh sáng le lói, mong manh. Trong khung cảnh đó tôi cảm thấy bức bối vì những ý nghĩ của sự mặc cảm, nghèo khó và sự cam chịu. Miếng ăn hay cuộc sống lúc đó đối với gia đình tôi không quan trọng bằng suy nghĩ là sống như thế nào”

Bí quyết làm giàu của Đặng Lê Nguyên Vũ

Lớn lên trong nghéo khó và ước mơ làm giàu

Đặng Lê Nguyên Vũ sinh ngày 10/02/1971, trong một gia đình nông dân nghèo.Tuổi thơ từ lúc sinh ra đã sống trong cảnh nghèo khó, mẹ quanh năm đầu tắt mặt tối, mặt người lẫn trong ruộng rau lang, lưng còng nặng nhọc bê từng chồng gạch nặng, cha bị bạo bệnh. Những khó khăn ấy đã khiến chàng trai trẻ Đặng Lê Nguyên Vũ nung nấu khát vọng làm giàu, khát vọng đổi đời cho cả đại gia đình mình. Chứng kiến cảnh cha bị bệnh nặng, chỉ cần 2 triệu đồng chữa trị mà vay mượn cả đại gia đình cũng không đủ, cậu con trai 16 tuổi – Đặng Lê Nguyên Vũ đã thề với lòng: “Một ngày nào đó mình sẽ thay đổi cuộc sống của cả đại gia đình này!”.

Năm 1990, Đặng Lê Nguyên Vũ thi đậu trường Đại học Y Tây Nguyên. Khi đang học năm thứ ba, anh chợt nhận ra mình không muốn trở thành một bác sĩ vì nhận ra ngành Y không thể đáp ứng được ước mơ và tham vọng của mình. Mẹ anh đã khóc gần như hết nước mắt khi anh quyết định dứt áo ra đi. Nhiều bạn trong lớp bảo anh không bình thường, chỉ có ba người bạn có thể hiểu và chia sẻ được những điều anh nghĩ – đó là không chấp nhận “ngủ trong giường chiếu hẹp, mơ những giấc mơ con”.

Hai mươi hai tuổi, với vỏn vẹn 100 nghìn đồng và địa chỉ người chú họ chưa lần gặp mặt, gạt đi những giọt nước mắt của mẹ, từ bỏ con đường trở thành một bác sĩ; anh quyết tâm tìm đường lập nghiệp ở đất Sài Gòn. Lần đầu ấy có lẽ là những phút giây bồng bột của tuổi trẻ, nghe theo những lời khuyên bổ ích từ người chú, anh quay lại giảng đường Đại học, tiếp tục việc trau dồi kiến thức. Tuy vậy, anh vẫn luôn nung nấu những ý tưởng kinh doanh ấp ủ bấy lâu nay. Nhận thấy giá trị của cây cà phê ngay trên mảnh đất quê hương, Đặng Lê Nguyên Vũ đã sớm định hướng trong mình con đường kinh doanh làm giàu từ cà phê – thứ đặc sản cao nguyên được làm ra từ mồ hôi của bao người nông dân nghèo quê anh.

Quá trình khởi nghiệp đầy khó khăn

Là nước xuất khẩu cà phê thứ 2 thế giới nhưng hình ảnh cà phê của Việt Nam không hề được biết đến. Cà phê Buôn Ma Thuột là một trong những loại ngon nhất thế giới nhưng thực tế có được công nhận? Nhận thức như vậy, Đặng Lê Nguyên Vũ quyết định nghiên cứu, tìm tòi, học hỏi. Anh muốn chế biến ra loại cà phê ngon nhất và xuất khẩu ra thị trường quốc tế. Tham vọng lớn lao ấy thôi thúc chàng sinh viên Y đến cháy bỏng. Trình bày suy nghĩ với bạn bè để tìm sự chia sẻ, nhưng anh chỉ nhận được sự giễu cợt và cho là “thằng điên hạng nặng” với những ý tưởng vượt xa tầm với. Cả trường đại học chỉ vài ba người là chịu nói chuyện với anh.

Tuy nhiên, Đặng Lê Nguyên Vũ vẫn tìm được ba người cộng sự học cùng lớp có chung bầu nhiệt huyết, nhưng họ hứa chỉ giúp anh trong chặng khởi đầu chứ không theo con đường kinh doanh đó. Không ngần ngại, Đặng Lê Nguyên Vũ bắt tay thực hiện ý tưởng của mình. Anh cùng các bạn tranh thủ ngày chủ nhật, lặn lội tìm đến các thương gia cà phê nổi tiếng ở khắp các tỉnh thành năn nỉ, thuyết phục họ truyền nghề. Cứ vậy, anh tích lũy được vốn kiến thức sâu rộng về cà phê.

Tháng 8 năm 1996, Cửa hàng Cà phê Trung Nguyên được ra đời. Với số vốn ban đầu hầu như không có gì và chiếc xe đạp cũ, anh đạp xe đi khắp nơi thu mua cà phê về rang, xay và bỏ cho các quán. Nhiều người trong nghề đã cười nhạo khi thấy tất cả hoạt động của Trung Nguyên từ khâu rang, xay đến chế biến… chỉ được thực hiện trong gian nhà gỗ vỏn vẹn 2,8m2. Họ cho rằng anh khó có thể theo kịp để mà cạnh tranh với họ. Nhưng Đặng Lê Nguyên Vũ vẫn vững tin vào lựa chọn của mình. Anh khẳng định: “Chỉ 6 tháng sau Trung Nguyên sẽ phát triển bằng một doanh nghiệp có thâm niên 10 năm tại thành phố này”. 

Quả thực 6 tháng sau đó, cái tên Cà phê Trung Nguyên đã phát triển hơn cả một doanh nghiệp có thâm niên 20 năm tại thành phố Buôn Mê Thuật. Sự đón nhận nhiệt tình và nhanh chóng của người tiêu dùng đã tạo nên một hiện tượng Trung Nguyên trên mảnh đất năng động và đầy cạnh tranh ấy. Vì vậy khi tốt nghiệp đại học năm 1997, Đặng Lê Nguyên Vũ đã tích luỹ được một số vốn kha khá, đủ để tiếp tục đầu tư cho các bước tiếp theo. 

Có được thành công bước đầu tại Buôn Mê Thuột, anh quyết định mở rộng kinh doanh đến thành phố Hồ Chí Minh nhưng đã thất bại vì quy mô của anh còn quá nhỏ so với đô thị lớn này. Chấp nhận thất bại để chuyển hướng sang thị trường miền Tây nhằm làm bước đệm tiến vào thị trường lớn TP Hồ Chí Minh, anh tìm được một đối tác ở Long Xuyên cùng mở lò rang, xay, chế biến và phân phối cà phê tại các tỉnh miền Tây. Nhưng rồi thất bại lại nối tiếp thất bại, và lần này dường như anh đã mất tất cả, không còn một đồng vốn nào. Sau đó, may mắn được một người bạn giúp đỡ, anh lại vực dậy tiếp tục gây dựng cơ đồ lại từ đầu tại thương trường thành phố Hồ Chí Minh.

Sự thành công thần kỳ

Trung Nguyên bắt đầu bùng phát mạnh và trở thành một trong những thương hiệu cà phê quen thuộc khi Đặng Lê Nguyên Vũ mở 6 quán Cà phê Trung Nguyên tại thành phố Hồ Chí Minh vào năm 1998. Anh đã thuê một “bộ ba” địa điểm, mở ba quán cà phê gần nhau, một chiến thuật cho phép những người quản lý duy trì sự kiểm soát và thiết kế, sự phục vụ và chất lượng của các quán cà phê. Cách này cũng giúp cho chi phí quản lý và chi phí hàng tồn kho ở mức thấp. Mỗi một quán cà phê thành công, anh mở thêm quán mới, từng cái một, tạo nên những “bộ ba” mới khi anh mở rộng hoạt động. Đặng Lê Nguyên Vũ gọi đây là phương thức “tam giác chiến lược”. 

Khi các quán ở thành phố Hồ Chí Minh làm ăn phát đạt, Đặng Lê Nguyên Vũ quyết định mở rộng Trung Nguyên trên phạm vi toàn quốc bằng cách kinh doanh nhượng quyền. Đến giữa năm 2002, chỉ sau 4 năm ra đời, Trung Nguyên đã có hơn 400 quán cà phê nhượng quyền trên khắp 61 tỉnh thành của Việt Nam. Các đại lý nhượng quyền phải mua cà phê của Trung Nguyên với mức chiết khấu 10%. Họ có quyền sử dụng tên Trung Nguyên và dấu hiệu nâu – vàng đặc biệt của nó với hình ảnh một ly cà phê bốc khói. Với tiêu chí làm cho khách hàng thấy được cái chất của cà phê và biết cách thưởng thức sự khác nhau giữa cà phê Robusta và Arabica, Culi Robusca và cà phê Sẽ, cà phê Chồn… Trung Nguyên đã làm hài lòng những người sành cà phê khó tính nhất. Anh đã thuyết phục được người tiêu dùng trong nước có một cái nhìn khác đối với chất lượng và giá trị của cà phê nước nhà.

Không dừng lại ở đó, anh tự tin xuất khẩu cà phê ra thị trường thế giới trong đó có những thị trường rất khắt khe như Mĩ, Úc, Nhật, Châu Âu. Đồng thời không ngừng nâng cao chất lượng, đa dạng hóa sản phẩm và mở rộng mạng lưới phân phối. Kết quả thu được hết sức khả quan, cho thấy tiềm năng của cà phê Việt Nam.

Bên cạnh đó, anh còn ra sức học hỏi các mô hình quản lí từ các hãng cà phê lớn trên thế giới . Và chuỗi các quán cà phê Trung Nguyên được xây dựng dựa trên mô hình Hãng Starbucks ra đời. Anh còn cho xây dựng một “Bảo tàng cà phê Thế giới” tại Việt Nam với hy vọng thu hút được nhiều khách du lịch, làm giàu cho quê hương.

Với những nỗ lực không ngừng đưa cái tên Việt Nam gần hơn với thế giới thông qua những ly cà phê đậm đà hồn dân tộc và nâng cao giá trị của cây cà phê, giúp hàng ngàn nông dân thoát nghèo, thương hiệu cà phê Trung Nguyên xứng đáng ghi tên mình vào top 10 Sao Vàng Đất Việt – giải thưởng tôn vinh các doanh nghiệp hàng đầu có những đóng góp to lớn cho đất nước.

Năm 2004, Đặng Lê Nguyên Vũ nhận giải nhà doanh ngiệp trẻ xuất sắc nhất ASEAN tại Brunei, giải thưởng được Hội các nhà Doanh ngiệp trẻ ASEAN tổ chức 5 năm một lần. Cùng với sự phát triển của Trung Nguyên, anh được đánh giá là “một hiện tượng kinh tế” cuối thế kỉ XX.

Ngày 27/4/2011, cái tên “Cà phê Trung Nguyên” xuất hiện trên tờ báo 123 tuổi “Financial Times” và được bình chọn là một trong những doanh nghiệp thành công nhất.

Tháng 2 năm 2012, Đặng Lê Nguyên Vũ lần đầu tiên được vinh danh là “Vua Cà phê Việt” một cách chính thức trên tạp chí uy tín National Geographic Traveller.

Có thể bạn quan tâm:

(function($) { $(document).ready(function() { $('header .ux-search-submit').click(function() { console.log('Moew'); $('header form.search_google').submit(); }); }); })(jQuery);