Tản mạn về cậu bé giật bánh mì phải ngồi tù và các quan Vinaconex tham nhũng được tha. Khó- là từ tôi nghe được từ các bậc truyền nhân về tại sao đất nước mình thế này, tại sao thế kia, tại sao tham nhũng hoành hành, tại sao nhiều bất công ngang trái, nói một đằng làm một nẻo, mà toàn chuyện nhìn sờ sờ ra cả. Đã không dây đến thì thôi, dây đến gì liên quan đến công chức nhà nước đúng là bực mình trăm đường
Nhà tôi là gia đình cách mạng, từ cụ hiến tài sản cho cách mạng, ông cha, 2 bác ruột đi chiến đấu…nhưng tôi nghĩ đó là chuyện thường của bất cứ ai yêu nước. Một khi hòa bình không thể giữ được thì phải cấm súng dẹp chiến tranh để giữ vững độc lập tự do. Tấc nhiên, quốc gia nào thì cũng có kể bỏ chạy, kẻ bán nước, và kẻ đầu hàng, nhưng luôn đẻ ra người anh hùng.
Hành vi tham nhũng lãng phí là hành vi tởm lợm nhất. Cưới trắng sức lao động, tạo lên một đống lười nhác và chuyên bắt nạt người khác. Bẩn thỉu vô cùng trong thế kỉ 21 văn minh này.
Sau này tôi quen dần, tôi mặc thôi, Tôi sống và là tiếp tục sống để làm việc mình làm, hi vọng mọi thứ sẽ dần tốt đẹp lên. Dù trăm nghìn con sâu đục thân sống lảng vảng, con người vẫn phải tìm cách sống chung với nó.