Hôm nay tôi thấy rất nhiều bạn share cái chương trình “Ai là triệu phú” và mỉa mai, phê phán, miệt thị một cô gái về chuyện cô ta không biết El Nino và Canh Cua nấu với gì…
Có thể trong phạm vi cuộc thi thì em nó kém vì ko đủ “hiểu biết rộng” để tham gia thi – nhưng trong phạm vi mạng xã hội, nhiều người hình như đã quá Khắt khe và Áp đặt khi Miệt thị em gái đó !
Đây là một cái tư duy “văn hoá đại chúng” điển hình nhất của Giáo dục Việt Nam > một nền giáo dục muốn đào tạo bọn trẻ như những con Vịt Trời: biết bay, biết chạy, biết bơi… cái đéo gì cũng phải biết nhưng chả cái đéo gì ra hồn…
Giỏi gì thì giỏi – nhưng chỉ 1 thứ “cơ bản” mà thiếu thì ngay lập tức bị miệt thị, bị hành hạ đến ngu cả người…
Và quan trọng nhất: chúng ta luôn Không bao giờ mở rộng cửa vị tha với chúng ! Chính vì thế:
– Một đứa trẻ con mà giỏi nhạc – nhưng điểm phẩy Văn vị kém > có thể bị mắng mỏ hạ nhục đến ko ngóc đầu và ko được lên lớp!
– Một đứa trẻ giỏi văn nhưng toán dưới trung bình cũng có khi bị hành khiến chính nó cũng tưởng nó bất tài…
… Tôi đã từng dạy học, cũng đã từng tuyển chọn hàng ngàn CV xin việc… và tôi nghiệm rằng những đứa “Biết tuốt” sau này chưa chắc đã thành công hơn (thậm chí ăn hại hơn) những đứa có những “năng lực đặc biệt” – nhưng chẳng may thiếu sót yếu điểm nào đó…
Tôi nhớ có một bức thư rất hay của một hiệu trưởng Singapore gửi cho các phụ huynh học sinh đang theo học tại trường:
“Các bậc phụ huynh kính mến,
Kỳ thi của các em học sinh đang tới gần. Chúng tôi biết rằng các vị đều đang mong cho con mình sẽ giành được kết quả cao trong kỳ thi này.
Tuy nhiên, xin hãy nhớ rằng, trong số các em, những người có mặt tại kỳ thi, có người sẽ là một nghệ sĩ, người không cần hiểu sâu về Toán.
Có người sẽ là một doanh nhân, người không cần phải quá quan tâm đến lịch sử hay văn học Anh.
Có người sẽ là một nhạc sĩ, người mà với họ, môn Hoá học sẽ chẳng có ý nghĩa gì nhiều.
Có người sẽ là một vận động viên, người mà việc rèn luyện thể chất sẽ quan trọng hơn là môn Vật lý, giống như vận động viên Schooling của chúng ta.
Nếu con bạn đạt điểm cao, điều đó thật là tuyệt vời. Nhưng nếu con không thể, xin đừng làm mất đi sự tự tin và nhân phẩm của con.
Hãy nói với con rằng: ổn thôi mà, đó chỉ là một kỳ thi. Con được sinh ra trên đời cho những điều lớn lao nhiều hơn thế.
Hãy nói với con rằng, dù điểm số của con là bao nhiêu, cha mẹ vẫn yêu con và không hề phán xét.
Xin hãy làm như vậy, và nếu các vị thực hiện điều đó, hãy chờ xem con mình chinh phục thế giới. Một kỳ thi hay một điểm số kém sẽ không thể gạt bỏ đi những ước mơ và tài năng bên trong của các con.
Và cuối cùng, xin đừng nghĩ rằng chỉ có kỹ sư hay bác sĩ mới là những người hạnh phúc duy nhất trên thế giới này.
Trân trọng,
Hiệu trưởng”.
—
Vậy đấy! Các vị suốt ngày kêu la cần “cải cách giáo dục” > nhưng cái quan trọng nhất là cần tẩy cái não của chính các vị >Hãy vị tha hơn với chúng và vứt mẹ mớ tư duy “Con Vịt Giời” đó đi – rồi hẵng nói đến việc cải cách nhá !
Còn các bạn, nếu các bạn chẳng may học Toán kém (dù có cố gắng), hoặc đéo biết El Nino hay canh cua nấu với gì… thì cũng chả phải lo: hãy tìm ra điểm mạnh nhất của mình và hãy cố khai thác nó !
Thế giới phát triển đột phá được chính nhờ những người như vậy !
(Ghi chú: Mình thích ăn canh cua nấu củ cải đấy ! Sao không? )